Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Cảm nhận của tôi về Iniesta.

 Có rất nhiều yếu tố làm bạn chú ý và hâm mộ một cầu thủ hoặc rất nhiều cầu thủ với phong cách khác nhau. Thần tượng, hâm mộ, yêu thích tôi cũng chưa định nghĩa được, nhưng cầu thủ đầu tiên khiến tôi tập trung xem và gần như bám lấy cái tên ấy trong mỗi trận đấu là Zizou.
Giờ không có thể xem anh ấy biểu diễn với trái bóng nữa, và cũng lâu rồi khi con mắt và cảm nhận lúc này lại khác rất nhiều so với một cậu bé chỉ chơi bóng vào mỗi dịp hè.
Mỗi người thích mỗi kiểu cầu thủ khác nhau. Người chỉ xem thôi thì họ có thể thích một cầu thủ tốc độ, sút tốt, cũng có thể là cầu thủ nhiều kĩ năng đặc biệt với bóng. Người xem nhiều có thể thích lối chơi thiên về công hay thủ. Ai đó chơi bóng một ít cũng ưa xem một cầu thủ có tầm nhìn tốt, khéo léo. Tóm lại chúng ta thích mọi điều làm nên bóng đá, nó có thể "đẹp" trong mắt mình nhưng lại là cái tệ hay nhàm chán trong mắt người khác. Cũng vì thế tranh luận về nó thật sự là tất yếu.
Cái thời mà Zidane điều khiển trái bóng trong màu áo đội tuyển Pháp, anh cũng "điều khiển" luôn cảm xúc của một cậu nhóc yêu quý màu áo xanh. Anh thăng hoa với bóng càng làm tôi tin rằng anh là cầu thủ số một trên thế giới. Anh là tiêu chuẩn xem bóng của mình. Pháp giành chiến thắng cũng khiến tôi lâng lâng vào những buổi tối thức dậy giữa đêm và luôn đi ngủ với đôi mắt còn đang thẫn thờ liên tưởng đến quang cảnh đầy hoa hồng phía trước cho Zidane.
Giờ đây một cầu thủ giỏi hay xuất sắc cũng không làm tôi mù quáng thái quá như trước, cái tôi hướng đến là cái đẹp mà mình hay thưởng thức: một đội bóng chơi ngẫu hứng và đẹp mắt. Tiêu chuẩn mà tôi đặt ra kiểu Zidane giờ còn cao hơn rất nhiều.




Cả một mùa giải rất nhiều trận đấu, những giai đoạn quan trọng, sự ổn định với các chiến thắng của Barcelona đôi khi làm ta quên mất sự hiện diện của những cầu thủ chơi gần như hoàn hảo, đạt tới sự tinh tế nhất mà tôi cảm nhận được trong bóng đá. Một cầu thủ chạy nhiều không kém các hậu vệ biên, thoát ra tình huống khó khăn bất lợi chỉ với một thân hình nhỏ bé. Nếu có định lý hay quy luật như tỉ lệ vàng trong kiến trúc hay ngôi sao Michelin trong ẩm thực thì cái tiêu chuẩn chơi bóng mà tôi hướng đến có lẽ là kĩ năng cơ bản nhất mà chúng ta có thể xỏ giày ra chơi bóng. Iniesta là người mà chúng ta cảm thấy ít ngạc nhiên hay nổi trội ở trên sân với một số các cule, vì hàng tuần đã được xem "bài học" cơ bản về bóng đá nhiều đến nỗi một pha đỡ bóng hay di chuyển đơn giản đã lặp đi lặp lại quá đều đặn.
Bóng là một lĩnh vực khoa học thì Iniesta không phải là người phát minh hay sáng tạo, nhưng cách chơi của anh là một phần định nghĩa về nó. Bạn đỡ bóng tư thế thuận lợi phải gọn gàng để cho bước chạy tiếp theo, hay cách chuyền bóng ra vị trí thoáng và phù hợp nhất cho đồng đội. Cái mà sự đơn giản hiệu quả mà các "định luật" mà anh đem lại nó không chỉ thể hiện ở buổi tập, ở một trận thắng đậm 3 hay 4 bàn; mà còn là sự áp dụng hoàn hảo ở những trận sân khách, ở những trận cầu lớn. Những trận cầu lớn khiến những cầu thủ nhiều kỳ vọng rơi vào bể nước lạnh với đôi chân co cứng, một cái đầu mất đi sự tỉnh táo thường có. Với Iniesta nó không khác biệt gì các trận đấu thông thường. Chính những trận lớn này lại khiến chúng ta nhận ra anh ở trên sân, nhận ra cái "định luật cơ bản" mà không ai có thể vận dụng được.

Nếu Iniesta và Zidane chơi bóng cùng thời thì lúc đó tôi sẽ yêu quý ai hay thích cách chơi của ai nhất thì câu trả lời có lẽ sẽ là: giải Nobel sẽ giành cho Zidane còn "định luật" bóng đá sẽ là của Iniesta.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét