Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

"Tôi đã cố gắng hết sức" đó có phải là lời biện hộ?

 19/06/2015. Đêm muộn, tâm trí bây giờ của tôi không biết đang nằm ở đâu nữa, không niềm vui, không sự hào hứng, nỗi buồn mà tuần trước cũng không còn nặng nề.
 Tuần trước, một giai đoạn ngắn ngủi đủ làm tôi tụt sâu xuống địa ngục. Có quá nhiều điều để nói cho một tuần căng thẳng nhất mà từ nhỏ tới giờ tôi mới cảm nhận được.
 Trách nhiệm, khả năng của bản thân hay niềm tự trọng đã được thử thách một cách thực sự. Cũng chẳng có một câu chuyện êm đẹp kết thúc như trước kia. Hình ảnh của một người bị tước đoạt tất cả về tinh thần thể xác đã hiện ra trước mắt tôi, thật đau lòng tôi chính là con người ấy trong niềm hy vọng của nhiều người kể cả chính mình.
 Tôi đã cố gắng, cố làm mọi thứ. Lời tự nhủ luôn hiện ra trong đầu của tôi, nhưng đó không hoàn toàn là lời bào chữa tốt nhất mà tôi có thể ngẫm nghĩ lại.

  Gần hai tuần không bóng banh. Không muốn sự tác động tâm lý nào làm tôi mất tập trung. Hạn chế liên lạc, cố đắm mình giải quyết vấn đề chỉ có thể bản thân hoàn thành được. Gần cả tháng trước, không một đêm nào tôi có thể ngủ ngon giấc, áp lực những suy nghĩ vu vơ về hướng giải quyết vấn đề cho đến những suy tính cho ngày "phán quyết". Tôi đã dự đoán được kết quả tệ hại sẽ "giết chết" những suy tính kĩ càng đó, nó nằm ngoài sức tưởng tượng. Gần 2 ngày cuối tôi đã không thể nuốt nổi cơm và chạy khắp nơi để làm điều gì đó mà tôi có thể làm với vấn đề của mình. Thật sự rất mệt mỏi, nhưng vẫn đủ sức.
 Rồi cái ngày định mệnh đó đã đến theo cái cách nhẹ nhàng và đau đớn nhất mà tôi có thể cảm nhận. Mọi thứ kết thúc, tôi ngơ ngác nghe công bố kết quả, tôi vẫn nghe được mọi âm thanh xung quanh, tim đập chậm lại, và rồi chìm sâu vào tương lai, một bản vẽ siêu thực ở tương lai, tôi thấy mình trong đó, một cơn tuyệt vọng ập đến để đưa tôi trở lại thực tại. Tôi trở về phòng cất dọn mọi thứ và làm những thứ nhưng những gì hằng ngày tôi thường làm.
 Con người thật, cảm xúc thật nhất đã hiện hữu, cảm giác thất vọng đến não nề. Tôi đã khóc! mọi thứ tôi cố suy nghĩ, nhưng nó đều đưa đến những cơn bậc khóc đang kiềm nén trong cơ thể bấy lâu nay. Tất cả kết thúc theo cách mà tôi đã lường trước nhưng không nghĩ rằng cái ngày này đã khiến tôi trở nên mềm yếu nhất có thể.

 Từ khi vào đại học, mỗi khi buồn và lo lắng điều gì đó tôi sẽ đi bộ để tìm kiếm một suy nghĩ để giải đáp. Tôi luôn cố tạo nên một con người thật với sự sáng suốt nhất có thể khi tâm trí được bình thản, Sự thanh thản đó sẽ đến nếu tôi đi bộ và sự mỏi mệt với những bước chân rệu rã cũng chính là lúc tôi đã tìm ra lời giải đáp tạm thời, xuất phát từ một người trung lập.
 Ngày đen tối nhất mà tôi có thể cảm nhận được, cũng chính là lúc tôi trở về phòng. Bỏ hết tất cả ở lại, tôi ăn mặc như thường ngày. Tôi đã đỏ hoe mắt trong lúc trở về, tôi cố hòa nỗi buồn đó vào dòng nước, lấy khăn lau thật khô. Nhưng chẳng có sự ngăn cản nào, những giọt nước mắt đang cố trào ra. Tôi bỏ đi ngay lập tức, cố tìm gặp người trung lập mà tôi đang chờ đợi. Tôi cố bước đi thật nhanh, vừa đi vừa cố suy nghĩ lại những gì mà tôi đã làm. Không hiểu sao chính lúc này đầu óc tôi lại to lớn đến thế. Nó nhồi nhét tất cả những gì mà tôi cảm nhận, nó phân tích mọi việc và dự đoán cả những việc sẽ tiếp diễn. Tôi không thể mạnh mẽ hơn được nữa, những giọt nước mắt tưởng chừng như biến mất thì nó lại đến.

 Những lời tự nhủ, biện hộ lại hiện ra sau sự yếu đuối. Hoàn cảnh, sự tác động xung quanh và một điều tôi không thể không nhắc đến là tôi đã "cố gắng làm mọi thứ", "hết sức và khả năng của mình". Cứ tưởng "người trung lập" ấy sẽ làm tốt hơn nhưng đó chẳng phải là kết luận xứng đáng nhất mà tôi mong đợi.
 Thất vọng ở bản thân, và khi tôi tĩnh tâm nhất thì đó cũng là một người sai lầm. Chẳng có lời biện hộ nào khiến tôi trở lại là chính mình. Đó là sự tuyệt vọng!

 Và giờ đây chẳng ai có thể giải đáp được về sự tuyệt vọng của bản thân. Chính mình chẳng có sự bao biện nào có thể cứu giúp được. Tuy nhiên tôi biết rằng chỉ có mình tôi mới giải quyết được tương lai, khắc phục được hậu quả mà bản thân đem lại. Khi mọi thứ đã kết thúc tôi muốn làm thật tốt và sẽ chẳng còn câu "tôi đã cố gắng hết sức", vì nếu còn sức lực và trách nhiệm tôi đã hoàn thành được.

 Điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể đi lên từ đống tro tàn là niềm tin, một tôn giáo riêng của bản thân. "Niềm tin" là cột sống của sự sinh trưởng. Tôi cần niềm tin vào chính bản thân và của tất cả mọi người.